Sự thật quanh cuộc đột kích tiêu diệt Bin Laden qua hồi ký “Ngày không dễ dàng”

0



13 năm sau ngày tòa tháp đôi New York bị khủng bố và 3 năm sau ngày Osama bin Laden bị tiêu diệt, với bí danh Mark Owen, một trong những người trực tiếp tham gia cuộc hành quân đột kích mang tên "Nepturn Spear", Owen đã công bố cuốn hồi ký với tựa đề "No Easy Day - Ngày không dễ dàng", kể lại từng chi tiết về việc tiêu diệt trùm khủng bố Osama bin Laden hôm 1/5/2011 tại Abbottabad, Pakistan. Rất nhanh chóng, cuốn hồi ký trở thành "best seller - sách bán chạy nhất" với gần 600.000 bản chỉ trong 2 tuần…
Cuộc hành quân thắng lợi hoàn toàn vì đã đạt được mục tiêu đề ra, không tổn thất binh lực, chỉ thiệt hại một trực thăng do tai nạn. Chiến công ấy vẻ vang bao nhiêu thì chỉ vài tháng sau đó, sự hy sinh nhân mạng lại bi thảm bấy nhiêu vì lời khoe khoang hớ hênh của Phó tổng thống Joseph Biden kiêm Phó Tổng Tư lệnh quân đội Mỹ.
DẤU TÍCH TỪ "NGƯỜI CUỐC BỘ"
Cuốn hồi ký "Ngày không dễ dàng" ra đời trong bối cảnh 22 trong số 28 biệt kích thuộc "nhóm 6", lực lượng đặc nhiệm Hải quân Mỹ (Team 6 - SEAL) - là những người đã trực tiếp tham gia cuộc đột kích vào ngôi nhà ở Abbottabad, Pakistan ngày 1/5/2011, giết chết ông trùm khủng bố Osama bin Laden, bị quân Taliban bắn hạ bằng tên lửa vác vai vào ngày 6/8/2011 khi họ đang ở trên một chiếc trực thăng Chinook CH47.
Khi quyết định xuất bản cuốn hồi ký, Owen không gửi nó cho Bộ Quốc phòng Mỹ thẩm định, dẫn đến hệ quả là Bộ Quốc phòng cho rằng nó chứa đựng nhiều nội dung mật, có khả năng gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia. Trung tá James Gregory thuộc Bộ Quốc phòng tuyên bố cuốn hồi ký đã tiết lộ những thông tin chuyên ngành về vũ khí của lực lượng SEAL, cũng như các chiến thuật mà lực lượng này đã và đang thực hiện. Owen có thể bị buộc tội hình sự.
Chưa hết, Lầu Năm Góc cũng ra tuyên bố, rằng họ đang cân nhắc hành động pháp lý nhằm chống lại Owen vì đã vi phạm nghiêm trọng thỏa thuận không tiết lộ về cuộc đột kích giết chết Osama bin Laden.
Một quan chức của Lầu Năm Góc là Jeh Johnson đã gửi thư cho Owen, nhằm gây áp lực buộc ông và Nhà xuất bản Dulton Penguin phải thu hồi cuốn sách trước khi nó được các cơ quan chức năng hiệu đính. Geogre Liittle, thư ký báo chí Bộ Quốc phòng gọi cuốn hồi ký là "đỉnh cao của sự vô trách nhiệm".
Bất chấp những lời phản đối, cuốn hồi ký "Ngày không dễ dàng" vẫn ra đời. Theo Owen, phần lớn số tiền thu được từ việc bán sách sẽ được dùng để trao tặng cho gia đình của những thành viên SEAL đã chết trong khi thi hành nhiệm vụ.
Về phía tổ chức khủng bố Al-Qaeda, họ nhanh chóng tìm ra tên thật của Mark Owen là Matt Bissonnette. Trên mạng Internet, Al-Qaeda công bố những chi tiết về nhân thân Owen rồi kêu gọi các chiến binh Hồi giáo trả thù. Theo Al-Qaeda, Owen là người chịu trách nhiệm về cái chết của Bin Laden.
1. Hôm ấy là thứ ba, một ngày trung tuần tháng 3 năm 2011, Phòng hành quân thuộc Bộ chỉ huy liên quân Mỹ ở bang North Carolina "nóng rực lên" khi một quan chức thuộc Cơ quan tình báo Trung ương Mỹ (CIA) công bố những thông tin cho thấy họ đã tìm ra nơi ẩn náu của Osama bin Laden sau một thập niên mất dấu nhân vật này, cũng như sau 5 năm tiếp theo, họ liên tục săn lùng ông trùm khủng bố bằng vệ tinh và tin tình báo.
Cuốn hồi ký "Ngày không dễ dàng" trở thành sách bán chạy nhất ngay sau khi phát hành.

Hàng xóm xung quanh nơi ẩn náu của Osama bin Laden đổ xô đến xem ngôi nhà.


Nhóm biệt kích Team 6 trên trực thăng.



Vẫn theo vị quan chức CIA, nơi ẩn náu của Bin Laden là một ngôi nhà bằng bê tông cốt sắt, xây năm 2005 với chi phí gần 1 triệu USD, nằm trong khuôn viên hình tam giác rộng 1 acre, rất gần với một trung tâm huấn luyện của quân đội Pakistan. Hàng rào gạch bao quanh ngôi nhà đủ cao để che khuất mọi sinh hoạt trong sân và tầng lầu thứ 2, thứ 3. Tất cả các cửa sổ đều được sơn đen để tránh bị dòm ngó.
Nhà không có đường dây điện thoại, không có Internet. Ngay cả những dịch vụ cơ bản như đổ rác cũng không có vì rác được đốt tại chỗ. Những người trong nhà hầu như không hề tiếp xúc với bất cứ ai ở xung quanh, và những người xung quanh cũng chưa ai gặp gỡ người sống trong nhà ngoại trừ một nhân vật có tên Arshad Khan.
Vẫn theo vị quan chức CIA, việc liên lạc với đồng bọn và các mạng lưới khủng bố bên ngoài đều do Ahmed al-Kuwaiti - cũng chính là Arshad Khan - lo liệu, còn chuyện chợ búa, nấu nướng thì do vợ y và vợ của Abrar al-Kuwaiti - em ruột y (phụ trách an ninh). Phương tiện di chuyển của Ahmed là chiếc xe bán tải màu trắng. Điện thoại di động của y chỉ mở khi y đã ra ngoài phạm vi thành phố Abbottabad.
Hình ảnh từ vệ tinh cho thấy có một người đàn ông thường đi bộ quanh khu vườn trong nhà, lắm khi đi cùng với vài phụ nữ và mấy đứa trẻ con nhưng không bao giờ ông ta ngẩng mặt lên nên vệ tinh không thể nhận dạng. Qua phân tích thì đó không phải là anh em Ahmed. Vì thế, nhân vật này được CIA đặt tên là "Pacer" (người cuốc bộ).
Đầu mối để tìm ra Bin Laden chính là từ Ahmed. CIA hỏi cung Mohammed al-Qahtani, kẻ đáng lẽ đã là nhân vật thứ 20 trong nhóm khủng bố lao máy bay vào tòa tháp đôi New York hôm 11/9 nhưng vì không hội đủ giấy tờ nên y không được nhập cảnh Mỹ. Chỉ huy của Qahtani là Mohammad Atta lúc ấy đã đến sân bay Orlando, bang Florida để đón y nhưng không gặp. Sau đó Bin Laden điều Qahtani đến Tora Bora. Tháng 12/2001, Qahtani bị bắt rồi bị giam tại Guatanamo.
Theo lời khai của Qahtani, Khalid Sheikh Mohammed đã chỉ đạo y đến Mỹ để thực hiện vụ 11/9 và cả hai đều biết Ahmed là người thân cận với Bin Laden. Một giao liên khác tên Hassan Ghul bị bắt năm 2004 cũng khai rằng anh ta biết Ahmed rất gần gũi với Bin Laden.
2. Sau khi Khalid bị bắt, Abu Faraj al-Libi thay thế y nhưng cũng bị quân đội Pakistan bắt. Libi khai đã từng gặp Ahmed và người em ruột của Ahmeh là Abrar. Năm 2010, trong một cuộc điện thoại bị CIA nghe lén, khi gia đình Ahmed hỏi gã đang làm gì? Ahmed trả lời: "Y như cũ". Câu trả lời ấy giúp CIA kết luận rằng Ahmed vẫn là giao liên cho Bin Laden.
Cũng trong buổi họp, một chuyên viên vệ tinh tình báo kỹ thuật (NGIA) bí danh là "Jen" công bố thông tin về những người trong ngôi nhà này: Cả hai anh em Ahmed và Abrar đều sống với vợ con ở tầng trệt. Ahmed thường di chuyển bằng xe bán tải màu trắng có hình con tê giác in trên vỏ bọc bánh xe dự phòng. Con trai Khalid của Bin Laden ở tầng 2 còn Bin Laden ở tầng 3 cùng 2 bà vợ, một già một trẻ. "Jen" kết luận: "Tôi cam đoan 100% là hắn ta ở đó".
"Jen" cũng cho biết người trong nhà và dân cư xung quanh đã quen với tiếng trực thăng của không quân Pakistan thường bay ngang từ căn cứ quân sự gần đó nên một cuộc đột kích bằng trực thăng là điều hoàn toàn có thể vì nó sẽ không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào.
Tại ngôi nhà ở Abbottabad nơi Bin Laden ẩn náu, Ahmed được dân địa phương biết đến dưới cái tên Arshad Khan còn em trai y là Abrar mang tên Tareq Khan. Để che giấu tung tích, Ahmed nói anh em y sinh ra ở một ngôi làng gần thị trấn Charsadda, khoảng 180 km về phía tây tây nam gần biên giới Pakistan với Afghanistan và gia đình y hiện đang kinh doanh một khách sạn tại Dubai, Tiểu vương quốc Arập thống nhất.
Ahmed cũng cho dân địa phương biết rằng do nghề nghiệp của mình là đổi tiền, nên nhà y cần có những bức tường cao để đề phòng  kẻ thù đột nhập mà y đã từng gặp phải.
Hàng ngày, vệ tinh trinh sát của CIA ghi nhận Ahmed thường lái xe đưa vợ y hoặc vợ Abrar đến một tiệm bánh rồi sau đó, vào một nhà thờ Hồi giáo. Đôi lần, y đi một mình, ra khỏi Abbottabad và chỉ đến lúc đó, Ahmed mới mở điện thoại, liên lạc với đồng bọn bằng những từ ngữ đã được mã hóa.
Giải mã những cuộc liên lạc này, CIA thấy Ahmed đôi lần sử dụng cụm từ "ông chủ" nên họ càng khẳng định rằng "ông chủ" chính là Bin Laden. Kết hợp với cơ quan an ninh Pakistan, CIA tiến hành khai thác một người đàn ông - là người đã xây dựng ngôi nhà. Từ lời khai của người đàn ông này, CIA có một bản vẽ hoàn chỉnh đến từng chi tiết. Tuy nhiên, CIA vẫn dấu biệt Pakistan về kế hoạch săn lùng Bin Laden.  
Thoạt đầu, Tổng thống Obama và các cố vấn của ông tranh luận về phương pháp tiêu diệt Bin Laden. Với Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert Gates, rút kinh nghiệm từ sự thất bại trong cuộc đột kích mang tên Eagle Claw ở Iran trước đây, ông ta muốn dùng máy bay B2 ném bom phá hủy ngôi nhà hoặc phóng tên lửa từ máy bay không người lái thay vì thả biệt kích xuống nhằm tránh rắc rối về chủ quyền lãnh thổ và ngoại giao trong trường hợp họ bị phía Pakistan bắt.
Tuy nhiên, nếu ném bom hoặc phóng tên lửa thì không bao giờ có thể biết được là Bin Laden đã chết hay chưa bởi lẽ rất khó thu thập mẫu ADN từ các tử thi để chứng minh điều ấy. Cuối cùng, phương án tấn công bằng biệt kích với mật danh "Nepturn Spear" được Tổng thống Obama và Hội đồng An ninh quốc gia phê chuẩn.
Theo phương án này, 28 biệt kích thiện chiến và kinh nghiệm thuộc  Team 6 chia làm 2 nhóm - mỗi nhóm lại chia thành tổ 3 người - bất ngờ nhảy xuống ngôi nhà từ 2 trực thăng Black Hawk. Trong nhóm có 1 người, bí danh "Ali" biết tiếng Pakistan trong trường hợp cần đối phó với dân xung quanh, 1 con chó "quân khuyển" tên Cairo để tìm những kẻ ẩn trốn trong nhà và 1 biệt kích bí danh "Will" biết nói tiếng Pastun - là ngôn ngữ mà Bin Laden và nhóm thuộc hạ của y thường sử dụng. Bên cạnh đó, còn có 4 biệt kích dự bị để bổ sung nếu xảy ra thương vong.
Suốt hơn một tháng sau, nhóm biệt kích thực tập cuộc đột kích - chủ yếu vào ban đêm - trên mô hình ngôi nhà nơi Bin Laden ẩn náu được xây dựng với hình dáng, kích thước y như thật, họ được cung cấp hình ảnh của tất cả những người sống trong nhà và được lệnh "học cho thật thuộc, nhìn thấy là nhận ra ngay".
Để thực hiện cuộc đột kích, mỗi thành viên trong Team 6 phải mang theo khoảng 30kg thiết bị bao gồm radio liên lạc giữa những người trong nhóm, kính nhìn đêm gồm 4 ống nhòm riêng biệt, có góc nhìn 120 độ, súng tiểu liên HK 416, đạn, lựu đạn, dao đa năng, đèn hóa chất, máy quay phim và 200USD để đề phòng trường hợp phải hối lộ cho cảnh sát Pakistan và dân chúng ở xung quanh ngôi nhà.
Có đề nghị rằng nhóm biệt kích sẽ mang theo bộ đèn chớp thường đặt trên xe cảnh sát để nếu bị phía Pakistan phát hiện, họ sẽ gắn nó lên nóc chiếc xe bán tải của Ahmed, giả như xe cảnh sát. Còn nếu xui rủi họ bị phía Pakistan bắt giữ, trưởng nhóm sẽ khai rằng họ thuộc một toán đi tìm thiết bị quân sự thất lạc nhưng cả hai đề nghị này đều bị hủy bỏ.
3. Ngày 26/4, một chiếc máy bay vận tải C17 chở nhóm biệt kích Team 6 từ một địa điểm bí mật ở bang North Caroline, Mỹ đến Bagram - là căn cứ của NATO ở phía bắc Kabul, thủ đô Afghanistan sau khi đã ghé qua Cộng hòa Liên bang Đức để lấy thêm nhiên liệu.
Tiếp theo, họ lặng lẽ leo lên chiếc C130 bay đi Jalalabad - nơi có 1.500 lính Mỹ đang đồn trú. Nhóm biệt kích nằm tại đây 2 ngày chờ lệnh. Đến ngày thứ 3, khi chuẩn bị lên đường thì thời tiết xấu khiến họ phải nằm lại thêm một ngày nữa.
Gần nửa khuya ngày 1/5, nhóm biệt kích Team 6 lên 2 chiếc trực thăng Black Hawk của Trung đoàn không quân 160. Trước lúc lên máy bay, trưởng nhóm có bí danh là "Walt" tập họp tất cả lại: "Chúng ta sẽ tiêu diệt Bin Laden chứ không bắt hắn làm tù binh nhưng chú ý, đừng bắn vào mặt hắn".
* Lược dịch từ hồi ký “Ngày không dễ dàng”


Dẫn đầu nhóm này là "Charlie", anh ta ra lệnh phá cổng sắt bằng chất nổ rồi tiến vào phòng khách trong lúc chiếc Black Hawk thứ 2 buộc phải đáp bên ngoài hàng rào để tránh xảy ra sự cố như chiếc thứ nhất. Toàn bộ ngôi nhà tối om nhưng tiếng nổ phá cổng đã đánh thức những người trong nhà. Từ sau cánh cửa của một căn phòng, một loạt AK 47 bắn hú họa vào nhóm biệt kích nhưng không trúng ai.
Mark Owen - là tác giả của cuốn hồi ký này -  qua kính nhìn đêm có laser dẫn đường, đáp lại bằng một tràng tiểu liên HK 416. "Will" hét lớn bằng tiếng Pastur: "Ahmed al-Kuwaiti ra ngay!" trong lúc Mark Owen bắn bồi thêm một loạt nữa.
"Will" tiếp tục gọi nhưng không thấy ai trả lời. Ra dấu cho "Will" lùi lại, Mark Owen móc lựu đạn định ném vào cửa phòng thì bất ngờ cánh cửa bật mở rồi một phụ nữ xuất hiện. Tay bà ta ôm một bọc gì đó mà thoạt đầu, Owen tưởng là chất nổ. Quan sát kỹ qua kính nhìn đêm, Owen biết đó là một đứa bé, theo sau còn có 3 đứa trẻ khác.
Do đã được nhận diện bằng hình ảnh, Owen biết bà ta là Mariam, vợ của Ahmed. "Will" gọi bà ta: "Lại đây!". Mariam mếu máo: "Ông ấy chết rồi! Ông bắn ông ấy chết rồi!".
Mark Owen tiến lại cánh cửa, thấy 2 chân của Ahmed thò ra bên cạnh khẩu AK47 và khẩu một súng ngắn, bèn bắn thêm mấy phát cho chắc ăn vì sợ y giả chết hoặc vợ y nói dối. Căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng, máu chảy thành vũng dưới sàn nhà. Đối diện hành lang là nhà bếp bị trúng đạn, nồi niêu xoong chảo bay tứ tung. Ống dẫn nước vỡ khiến nước tuôn ra xối xả. Biết chắc rằng đã tiêu diệt được Ahmed, Owen gọi radio báo cho nhóm 2 biết là đã "kết liễu xong C1".
Trước lúc lên đường, nhóm biệt kích đã được phổ biến rằng tầng lầu mà Bin Laden sống nằm ở cổng phía bắc. Toán 3 người của "Tom" phá cổng này định lên tầng 2 thì phát hiện có 2 cánh cửa nằm đối diện nhau cuối dãy lành lang. Qua kính nhìn đêm, "Tom" thấy một cái đầu lấp ló ở cửa bên trái rồi những chớp lửa đầu nòng của súng AK lóe lên từ đó...
Theo hướng dẫn của tia laser, "Tom" bắn trúng Abrar - em ruột Ahmed khiến y quị xuống. Bushra - là vợ của Abrar chạy ra, định nhặt khẩu AK thì lãnh đủ tràng đạn thứ hai của "Tom", chết ngay tại chỗ. Một phụ nữ khác và 2 đứa trẻ ra ngồi ở góc phòng khóc la thảm thiết. "Tom" nhặt khẩu AK của Abrar, tháo băng đạn rồi ném đi mỗi thứ một nơi để phòng ngừa người đàn bà kia phản công.
Bỏ mặc người đàn bà và 2 đứa trẻ trong phòng, Mark Owen cùng "Tom" và "Will" nhập vào nhóm biệt kích đang lần lượt leo lên tầng 2 vì cầu thang xoắn ốc, khá hẹp. Qua kính nhìn đêm, Owen thấy một cái đầu vừa thụt xuống bệ tường gần đó, có lẽ là 1 trong 4 người đàn ông trong nhà mà bây giờ đã chết hết 2. Vậy thì hắn chỉ có thể là Khalid, con trai Bin Laden. "Will" gọi bằng tiếng Pastur: "Khalid, Khalid!". Cái đầu vừa nhô lên để xem ai gọi thì lập tức lãnh nguyên một viên đạn vào mặt khiến Khalid ngã lăn nhiều vòng xuống cầu thang, chết thẳng cẳng.
Tổng thống Obama cùng các quan chức Nhà Trắng theo dõi cuộc đột kích qua hình ảnh truyền về từ camera của nhóm Team 6.

Đuôi chiếc Black Hawk 1 còn sót lại tại hiện trường.


Phút thứ 17 của cuộc đột kích, cả toán tiến lên tầng 3. Có 2 cánh cửa nằm ngay  phía trên cầu thang. Một bóng đàn ông vừa thò ra khỏi cửa thì ăn gọn 2 tiếng "bụp, bụp" phát ra từ một họng súng hãm thanh. Ngay lập tức, có tiếng phụ nữ gào khóc. Nhóm biệt kích tông cửa ập vào thì thấy một người đàn ông mặc áo thun trắng, quần rộng, khăn trùm đầu màu nâu sậm ngã quị bên chân giường. Một trong hai phát đạn bắn trúng phía đầu bên phải. Ông ta quằn quại, co giật và giẫy giụa.
Một biệt kích bồi tiếp mấy viên vào ngực ông ta, cái xác nẩy lên rồi bất động. Thấy cửa mở, một phụ nữ vùng chạy khiến một biệt kích phải túm lấy cô ta. Trên giường, Amal al-Fatah, vợ thứ 5 của Bin Laden la khóc, hai tay cào cấu vào đầu. Cô ta bị thương ở chân, vết thương rất nhỏ. Ba đứa trẻ ngồi đó, nét mặt kinh hoàng.
"Will" hỏi Amal tên người chết nhưng cô ta không trả lời, còn người phụ nữ kia chỉ nói y là "Sheikh" (ngài). "Will" ghé sát tai một đứa bé gái hỏi tiếp bằng tiếng Pastur. Nó trả lời: "Osama bin Laden". "Will" hỏi có chắc không thì nó bảo "chắc!". Túm lấy tay Amal, "Will" lắc mạnh: "Ai?". Cô ta hoảng hốt: "Osama". "Will" thét lên: "Osama nào?" - "Osama bin Laden!".
Owen chụp một số ảnh hiện trường và xác chết. Oái oăm thay, bộ râu dài của Bin Laden lại được nhuộm đen bóng bằng thuốc nhuộm Just for Men của Mỹ nên nhìn ông ta trẻ hơn so với những tấm ảnh mà CIA đã thu thập được. Cái mũi cao của Bin Laden không bị trúng đạn nên dễ nhận ra nhất.
Trưởng nhóm Team 6 là  "Walt" lấy nước trong bình, rửa mặt Bin Laden rồi lấy mẫu ADN trong miệng và tủy xương từ đùi y. Bằng một bơm tiêm lò xo do CIA cung cấp, "Walt" phải đâm nhiều lần vào đùi Bin Laden mới lấy được. Mỗi mẫu ADN và máu, "Walt" đều lấy hai lần, giao cho 2 nhóm để phòng tai nạn máy bay gây thất lạc.
Phút thứ 20, "Tom" ra ngoài gọi radio báo cáo kết quả của cuộc đột kích cho Đô đốc McRaven ở Jalalabad. Dưới tầng 2, nhóm biệt kích thu gom toàn bộ máy tính, thẻ nhớ, băng video, sổ tay và các tài liệu khác của những người trong ngôi nhà. Bên ngoài, "Ali" bảo hàng xóm hiếu kỳ giải tán về nhà ngay còn "Mike" thì gọi chuyên viên EOD đến để phá hủy chiếc trực thăng bị nạn. "Will" cho "Jay" và "Tom" biết là đã bắn hạ Bin Laden. Lập tức, "Jay" dùng radio vệ tinh gọi Đô đốc McRaven ở Jalalabad, người cập nhật tin tức về cuộc đột kích cho Nhà Trắng, nơi Tổng thống Obama đang trực tiếp theo dõi.
Tiếp theo, "Jay" đọc ám ngữ: "Geronimo EKIA" - nghĩa là Osama bin Laden đã bị giết rồi cùng một đồng đội lôi Bin Laden ra ngoài, cho vào túi đựng xác. Mark Owen lục lọi phòng ngủ lấy thêm vài tờ giấy và quần áo của Bin Laden để làm tang chứng. Khi bước ra, Owen cầm luôn khẩu AK-47 và khẩu súng ngắn Makarov của Bin Laden để ngay ở cửa.
Nhóm biệt kích đã hết 20 phút theo kế hoạch, chuẩn bị cuốn gói thì toán trên tầng 2 xin thêm 10 phút nữa. "Will" dẫn đám đàn bà con nít ra khỏi tầng trệt rồi đóng cửa để phá hủy. Xác hai anh em Al-Kuwaiti cũng được chụp ảnh và lấy mẫu ADN. Lát sau, nhóm "Teddy" lên trực thăng CH-47 cùng với xác Bin Laden. "Walt" ngồi ngay trên ngực Bin Laden đặt giữa máy bay như sợ nó lăn đi mất!
Lúc nhóm Team 6 hạ cánh xuống sân bay Jalalabad, Owen kéo râu Bin Laden ra cho Đô dốc McRaven xem. Ông hỏi chiều cao của một binh sĩ đứng gần rồi nhờ anh ta nằm xuống cạnh Bin Laden để  xem chiều cao của y có đúng 6,4 feet hay không trong lúc "Jen", người đã khẳng định Bin Laden ẩn náu trong ngôi nhà chỉ đứng nhìn từ xa., hai gò má đẫm nước mắt vì mừng rỡ.
Tại Abbottabad, tiếng nổ lớn phát ra từ việc phá hủy chiếc trực thăng Black Hawk 1 khiến giới quân sự Pakistan báo động. Họ cấm tất cả mọi phi cơ dân sự cất cánh rồi cho 2 chiếc F-16 bay đến Abbottabad vì họ nghi ngờ phía Ấn Độ tấn công! Tại nước Mỹ, lúc 23 giờ 36 phút khuya ngày 1 tháng 5, Tổng thống Obama lên tivi: "Chào buổi tối! Đêm nay tôi có thể báo cáo với nhân dân Mỹ và toàn thế giới rằng Hoa Kỳ đã tiến hành cuộc hành quân tiêu diệt Osama bin Laden, kẻ cầm đầu Al-Qaeda và là tên khủng bố chịu trách nhiệm về việc giết hàng ngàn đàn ông, phụ nữ và trẻ em vô tội. Dưới sự chỉ thị của tôi, một nhóm nhỏ người Mỹ đã tiến hành cuộc hành quân với lòng can đảm và năng lực tuyệt vời. Họ đã giết Osama bin Laden mà không bị thương vong, cũng như không gây thiệt hại dân sự…".
Theo Tổng thống Obama, cuộc hành quân này là "thành tựu nổi bật nhất cho tới nay trong nỗ lực của cả nước nhằm đánh bại Al-Qaeda". Ông ca tụng các anh hùng "vô danh" này và cám ơn đội biệt kích SEAL, rằng "nhân dân Mỹ không chứng kiến việc họ làm, cũng không biết tên họ".
Tiêu diệt được trùm khủng bố Osama Bin Laden, nhóm biệt kích chưa kịp hưởng vinh quang thì đã bị tay chân của Bin Laden trả thù chỉ vì lời khoa trương hớ hênh của Phó tổng thống Joseph Biden.
Ngày 4/5/2011 - nghĩa là chỉ 3 ngày sau cuộc đột kích "Nepturn Spear", tại khách sạn Ritz Carlton ở thủ đô Washington, sau khi giới thiệu Đô đốc Jim Stavridis, Chỉ huy trưởng lực lượng đặc nhiệm Hải quân SEAL, ông Joe Biden đã vui miệng ca tụng đơn vị biệt kích và "bật mí" danh tánh nhóm này, rằng "kế hoạch đã được chúng tôi soạn thảo mấy tháng trước, có đến 16 thành viên Quốc hội được biết đại cương nhưng không một chi tiết nào bị lộ ra ngoài. Tôi thấy thật tuyệt hảo". Ông Biden còn nói: "Jim sẽ kể thêm cụ thể về năng lực phi thường, gần như không thể tưởng tượng nổi của Team 6 hôm Chủ nhật vừa qua!".
Theo nhà báo Jeffrey Kuhner của tờ Washington Times, 1 trong 28 biệt kích là Mike Strange sau khi nghe lời tuyên bố của Phó tổng thống Joseph Biden, anh ta đã bảo bà Karen Vaughn - là mẹ của biệt kích Aaron Vaughn - người cùng anh ta tham gia cuộc đột kích tiêu diệt Bin Laden, rằng hãy "xóa hết những gì liên quan đến Team 6 trên Facebook và Twitter để tránh hậu họa". Mike cũng cho bố mẹ mình biết là mình đã làm di chúc để "phòng khi có mệnh hệ gì".
Quả y như rằng, chỉ hơn 2 tháng sau, 1 giờ sáng thứ bảy ngày 6/8/2011, Taliban bắn rơi chiếc trực thăng Chinook CH47 chở toán Navy SEAL khiến 30 lính Mỹ tử trận, trong đó có 22 người thuộc Team 6 - kể cả Aaron Vaughn và Mike Strange. Ngay lập tức, Taliban khoe rối rít trên mạng Internet rằng chúng đã trả thù cho Osama bin Laden: "Chúng ta đã bắt bọn Mỹ phải trả giá nhưng không phải chỉ có thế, cái giá ấy sẽ còn phải trả cho đến hàng trăm năm về sau".
Một quan chức cấp cao thuộc Chính phủ Afghanistan không nêu tên cho biết Taliban đã giương ra một cái bẫy với những thông tin giả về một cuộc họp của nhóm lãnh đạo Taliban - trong đó có kẻ cầm đầu lực lượng này ở Afghanistan là Qari Tahir tại ngôi làng Jaw-e-Mekh Zareen nằm trong thung lũng Tangi. Khi quân Mỹ tiến vào bằng trực thăng, Taliban đã bố trí hỏa lực gồm nhiều tên lửa vác vai ở cả hai đầu thung lũng. Có vẻ như Taliban biết rõ hướng bay của trực thăng nên chúng bắn hạ khá dễ dàng.
Đến 4 giờ 12 phút sáng, khi đội cứu nạn vào được chỗ máy bay rơi thì không còn ai sống sót. Bộ Quốc phòng Mỹ thanh minh rằng việc chiếc trực thăng chở nhóm Team 6 bị bắn không phải là vụ "phục kích có kế hoạch" mà chỉ là cú bắn "cầu may" của "một tay súng cấp thấp nào đó trong vùng có mặt đúng lúc chiếc trực thăng bay qua!". Hôm đi nhận xác con, ông Charles Strange, cha của Mike trực tiếp yêu cầu Tổng thống Obama điều tra vụ này nhưng rồi mọi chuyện vẫn im thin thít.
Billy Vaughn, cha của Aaron nói với Hãng truyền hình Fox News rằng "giới truyền thông đã để Joe Biden thoát tội" vì chỉ quy kết đó là "câu nói hớ hênh của bác Joe". Theo ông Vaughn, "ông ta là tư lệnh phó của quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, cần phải nhận trách nhiệm về câu nói của mình chứ không được thoái thác".
Dân biểu Jason Shaffetz nói khi nhìn thấy ảnh các thi thể, có ít nhất một xác không bị cháy đen như Bộ Quốc phòng mô tả, còn hộp đen của chiếc trực thăng thì vẫn theo Bộ Quốc phòng: "Buổi chiều ngày 6/8, một trận lũ quét đã tràn qua khu vực máy bay rơi, cuốn trôi hầu hết những mảnh vỡ nên chiếc hộp đen không tìm thấy được".
* Lược dịch từ hồi ký “Ngày không dễ dàng”
  Hòa Cao